Tôi kể lại đây câu chuyện thật của đời mình, một cuộc đời đau khổ với nỗi bất hạnh lớn lao phủ chụp lên số phận mà nỗi đau tồn tại mãi trong lòng tôi từ hơn 20 năm qua. Tôi một mình một bóng cam chịu sự cô đơn với tất cả niềm thương nỗi nhớ dành cho những người thân yêu đã vĩnh viễn ra đi, cũng như mãi mãi buồn đau tiếc nuối hạnh phúc đã mất của mình.
Từ khi còn là một đứa trẻ sống trong sự bảo bọc của cha mẹ, cho tới lúc trưởng thành ra đời làm việc, sau đó xây dựng gia đình rồi sanh con, tôi luôn sống một cách mực thước giản dị, hòa thuận với mọi người, không ganh đua tính toán. Như mọi phụ nữ bình thường khác, tôi yêu chồng thương con, chú tâm vào việc kiếm sống, chăm sóc cho gia đình, lo toan cho tổ ấm nhỏ bé được tiện nghi đầy đủ. Tôi coi tất cả những điều ấy là lẽ sống của mình.
Rồi chỉ trong một ngày, bỗng nhiên tôi mất tất cả: chồng con, tiền bạc, việc làm, sức khỏe, còn bản thân lâm vào cảnh khốn khổ gian nan ngoài sự tưởng tượng.
Trong một chuyến vượt biên, gia đình tôi bị bọn nhẫn tâm hãm hại bằng cách quăng từng người xuống biển khơi sóng gió ba đào. Chồng tôi cùng bốn con và đứa cháu gái chìm sâu dưới lòng biển lạnh. Duy nhất chỉ mình tôi sống sót, nhờ được ngư dân vớt lên lúc bốn giờ sáng hôm sau.
Gần chín tiếng đồng hồ lặn hụp trong đêm tối giữa biển khơi mịt mù tăm tối, đã có lúc tôi tuyệt vọng muốn buông xuôi. Nhưng rồi ý nghĩ về việc ngày hôm sau có thể một gia đình khác cũng sẽ rơi vào thảm cảnh như chúng tôi khiến tôi không chịu đầu hàng số phận.
Tôi đã thành tâm khấn nguyện Bồ Tát Quán Thế Âm độ trì cho tôi và rồi quả nhiên tôi đã được cứu sống, một điều mà tôi vẫn hằng tin tưởng là phép lạ. Bởi vì cho đến nay chưa có cơ sở khoa học nào giải thích được vì sao tôi sống sót sau chín tiếng đồng hồ lênh đênh trên biển cả, vượt qua chặng đường 80 cây số giữa sóng gió ngoài khơi. Và giờ đây tôi tiếp tục sống với một tâm trí ổn định, một tinh thần vững vàng. Đó là lý do khiến tôi một lòng khẳng định đã được Bồ Tát Quán Thế Âm cứu độ, vì tôi luôn luôn thành tâm khấn niệm danh hiệu Ngài từ lúc bước chân ra đi cũng như lúc tai nạn xảy ra.
Trở về thành phố sau hơn nửa tháng bị tạm giữ điều tra, tôi đã bền chí quyết tâm theo đuổi việc tìm ra bọn thủ ác sát hại gia đình tôi. Thiên bất dung gian, chẳng bao lâu cả bọn đều bị sa lưới pháp luật và nhận chịu hình phạt của công lý.
Hoàn thành xong tâm nguyện ấy, tôi vẫn còn hoang mang chưa định hướng được cuộc đời, bởi những gì trước đây là lẽ sống của tôi nay không còn nữa. Chính trong tâm trạng đó mà tôi quay về với giáo lý của đạo Phật nhờ vậy tìm lại được sự bình an trong thân tâm. Tôi học hỏi theo sự hướng dẫn của các bậc chân tu, tập sống theo giáo lý vi diệu của đạo Phật, nương theo bạn đạo mà tu dưỡng thân mình.
Tôi cầu mong đến lúc đầy đủ phước duyên gặp gỡ, tôi sẽ được dịp chiêm bái Đức Quán Thế Âm Bồ Tát hóa hiện rõ ràng trên vầng mây bạc, đó là điều tôi luôn tin tưởng trong phần cuối cuộc đời.
Từ nhiều năm nay tôi học cách giữ tâm từ bi hỷ xả, bớt đi tham, sân, si vốn là ba con rắn độc thường lôi cuốn người đời trôi theo mộng ảo thảm sầu. Tôi ước mong sao mỗi người trong chúng ta đều nỗ lực dẹp bỏ được ba điều ấy để sống một cuộc đời yên lành và hạnh phúc.