banner-topbar

Sách - Giải Khổ Qua Tác Phẩm Đoạn Trường Tân Thanh Của Nguyễn Du

Mã sản phẩm: 890345634254 Tình trạng: Còn hàng Nhà xuất bản: Chính Thông
28,000₫
  • Cam kết 100% chính hãng Cam kết 100% chính hãng
  • Giao hàng dự kiến: 
Thứ 2 - Thứ 6 từ 9h00 - 17h00 Giao hàng dự kiến:
    Thứ 2 - Thứ 6 từ 9h00 - 17h00
  • Hỗ trợ 24/7
Với các kênh chat, email & phone Hỗ trợ 24/7
    Với các kênh chat, email & phone

Mô tả

Khi tôi còn nhỏ chưa tới 10 tuổi, còn học tiểu học (cấp 1), vào những năm 60, tôi sống cùng gia đình trên đất chùa bên cạnh nhà khói chùa Phước Hậu. Lúc ấy một duyên sự xảy ra có liên quan đến tác phẩm Truyện Kiều.

Gia đình gồm có Bà Ngoại, Má, Ba, một anh Hai, hai Chị Ba Tư và tôi. Nhà ở theo diện tản cư thời giặc Pháp, nên Ba tôi phải rời gia đình đi làm xa để kiếm tiền về nuôi gia đình.

Ở nhà mọi việc trong ngoài Má tôi phải quán xuyến gồng gánh. Má tôi thật vất vả, phải nuôi một bà mẹ già bệnh suyễn nay đau mai yếu và bốn đứa con còn trong tuổi ăn học. Dù vậy gia đình cũng êm ấm, trước là nhờ hưởng phước của chùa, của Sư Ông (Hoà Thượng Khánh Anh), cùng quý Thầy Cô, sau là nhờ đức cửa Ông Bà Cha Mẹ, Chú, Bác, Cô, Dì, Cậu Nội Ngoại hai bên. (Ông Bà Nội Ngoại đều là Phật tử của chùa. Nhân hai bà đi chùa gặp nhau mà làm xui). Và nhờ bà con lối xóm thương tình trợ duyên cho. Anh chị em chúng tôi sống hồn nhiên dưới mái ấm gia đình bên mái chùa, tất cả đều yêu thương nhau.

Lúc tuổi đến trường, Má tôi cho chúng tôi vào trường chùa, mà Sư Ông đặt là trường "Bồ Đề" để học. Tôi đã học vỡ lòng từ trường Bồ Đề cho đến biết đọc biết viết biết làm toán. Trường hết lớp, Má tôi đưa chúng tôi xuống trường chợ (trường của trấn quận Trà Ôn). Khi này thì tôi trọng trọng có thể đi lại qua đò ngang sông (sông Mang Thít). Lúc ấy ngày hai buổi ôm cặp đến trường, đi học mà tôi cứ mong đến thứ bảy. Không phải mong đi chơi đâu mà mong nghỉ để đi về "vườn". Chiều thứ bảy đi học về, tắm rửa cơm nước xong, Anh chị em chúng tôi sửa soạn đồ đạc, dụng cụ này nọ để đi về vườn. Tuy vậy không phải đi hết bốn đứa mà có khi phải ở lại một hai đứa với Ngoại. Nhưng riêng tôi thì được ưu tiên, vì là "con trai út" mà!

Chuẩn bị xong, Má tôi bảo: "xuống ghe đi", thế là tôi chạy tót xuống trước hết. Đường đi về vườn phải đi đường sông. Phải đi mất bốn cây số có hơn.

Sản phẩm đã xem

0 sản phẩm
0₫
Xem chi tiết
0 sản phẩm
0₫
Đóng